Read more: http://forum.vietdesigner.net/threads/thu-thuat-chuyen-huong-ten-mien-blogspot-dang-http-ve-https.98793/#ixzz4DKtH4BX4

Chủ Nhật, 14 tháng 12, 2014

Nhớ Quê .


Ngày ngày ta qua đây
Cánh đồng lúa vàng đầy
Ngất ngây mùi lúa chín
Ta nghe trong sóng lúa
Mùa vàng nặng trĩu, bội thu
Đêm nay nằm nghe mưa rơi
Sao ta thấy nhớ
Cánh đồng quê xưa
Nơi cha mẹ ta vất vả sớm trưa
Cấy cày, gặt hái
Tất bật dậy sớm, thức khuya
Suốt đời khó nhọc
Thiếu trước, hụt sau
Vẫn không đủ nuôi con ăn học.

Ta nhớ tuổi thơ ta
Sáng sớm rời nhà bụng đói
Trường xa, chân đất ngã nghiêng
Lấm lem bùn đất, vùi đầu vào học
Trưa lết về nhà, và vội bát cơm khoai
Lùa trâu ra ngõ còn cầm theo quyển sách
Càng nghèo khổ, càng chăm chỉ học
Mong ước mai sau đổi đời
Ta nhớ ngày ta đi xa
Cha mẹ nghỉ làm một buổi
Làm thịt một con gà
Bữa cơm ta ăn ngày đó
Vẫn còn nhớ đến hôm nay
Ngon hơn cả mọi sơn hào hải vị

Ta đi từ đó đến nay
Trải qua nhiều gian khổ đắng cay
Có những lúc kề bên cái chết
Có những khi tưởng chừng đã hết
Đã tính buông trôi...
Nhưng rồi ta giật mình
Ta đâu thể chỉ vì ích kỷ
Mà quên đi quê xưa
Nơi mẹ cha ta mòn mỏi đợi chờ ...

Ngày đó ta về
Quê ta khác xưa nhiều lắm
Chẳng còn ai làm ruộng, cấy cày
Người người đi buôn, nhà nhà mua sắm
Xe hơi, nhà lầu, ăn nhậu
Quê xưa ta đâu...
Cha mẹ ta vẫn vậy
Ba đứa con đi bộ đội đã về
Đứa đi làm xa, đứa dạy học ở quê
Cháu chắt trong, ngoài đủ cả
Nhà dưới, nhà trên tiếng cười rộn rã
Tiếng Bắc, Trung, Nam chẳng thiếu giọng nào...
...
Đêm nay nằm nghe mưa rơi
Sao bỗng muốn về quê đến vậy !...


                                                  Thơ và minh hoạ Nguyễn Đức Toàn



Chủ Nhật, 7 tháng 12, 2014

Ca Dao Em & Tôi


"Đứng bên ni đồng, ngó bên tê đồng
mênh mông bát ngát.
Đứng bên tê đồng, ngó bên ni đồng
cũng bát ngát mênh mông...."

Biết em từ thuở còn không
Bây giờ em đã có chồng, có con
Yêu em ngày đó còn son
Mà nay em đã hai con với người.

Gặp nhau vẫn hé môi cười
Mà đau lòng lắm hỏi người biết không?
Bây giờ em đã có chồng
Còn đâu cây lúa trổ đòng sớm mai...

Anh đây vẫn cứ thân trai...
"Phú xuân đã trải, Đồng nai cũng từng"
Cho dù xuống biển, lên rừng
Lòng anh vẫn nhớ bóng hình em thôi.

Người ta đi biển mồ côi...
Em tôi đi biển có người đón đưa
Em ơi biết mấy cho vừa
Tình sâu nghĩa nặng ngày xưa xa rồi...

"Gió đưa cây cải về trời"
Rau răm ở lại... mồ côi một mình
Nói ra cho hết nghĩa tình...
Thì anh vẫn cứ một mình...mồ côi !                           Thơ Nguyễn Đức Toàn - Minh hoạ sưu tầm


Thứ Tư, 5 tháng 11, 2014

Tự Sự !


Cả đời toàn chuyện lớn lao
Đến khi về nghỉ nhà nào có chi
Suốt ngày tính toán chi li
Miếng cơm, tấm áo lắm khi cũng buồn

Buồn nào rồi cũng qua luôn
Giàu mà không đức chắc gì đã vui
Chẳng thà nghèo chút chút thôi
Nhẹ nhàng đầu óc, thảnh thơi con người

Làm sao biết được chuyện trời
Lo cho con cháu cả đời vậy sao?
Có câu" cua máy, cáy đào "
Đời ta tích đức, đời sau sáng ngời

Khi vui thì vỗ tay cười
Khi buồn ta lại làm thơ một mình
Ngẫm đời mới thấy sự tình
Người giàu cũng khóc chứ mình chi ta !
...
Mọi người đâu chỉ mình ta...!!!                                            Thơ và Minh hoạ Nguyễn Đức Toàn




Thứ Hai, 27 tháng 10, 2014

Chiều Mưa .


Chờ em suốt cả chiều mưa
Công viên lạnh ngắt lưa thưa bóng người
Mưa giăng giăng cả đất trời
Dăm ba chiếc lá rơi rơi trên đường

Nắng chiều chợt tắt trong sương
Gió se sắt thổi con đường quạnh hiu
Mưa ơi, mưa nhớ thương nhiều
Áo anh ướt đẫm một chiều thu phai

Con đường in dấu chân ai
Mưa sao mưa mãi mưa hoài nhớ thương
Chỉ là một chút vấn vương
Chỉ là một chút đời thường trong anh

Lẻ loi chiếc lá trên cành
Thu còn sót lại mong manh đợi chờ
Để anh lẩn thẩn làm thơ
Để anh ao ước được chờ đợi em.

.............................................

Ngoài đường phố đã lên đèn ...


                                                                                               ( Tháng  10/2014 - Nguyễn Đức Toàn )

Thứ Hai, 1 tháng 9, 2014

Mùa Thu Năm Ấy .


Một ngày mùa thu giữa nắng Ba Đình
Nơi Bác Hồ đọc Tuyên ngôn độc lập
Giữa muôn vạn người dân đang náo nức
Tiếng Bác hiền hoà, ấm cả núi sông.

"Đồng bào nghe tôi nói có rõ không ?"
Muôn vạn trái tim bật reo tiếng "Có"
Có phải tấm lòng của người dân ta đó
Trọn vẹn nghĩa tình Tổ quốc non sông.

"Đồng bào nghe tôi nói có rõ không?"
Kính thưa Bác, chúng con nghe rất rõ
Tất cả mọi người sinh ra đều có
Quyền làm người, quyền hạnh phúc, tự do.

"Đồng bào nghe tôi nói có rõ không ?"
Lời của Bác, lời non sông đất nước
Hơn một nghìn năm chống quân xâm lược
Quyết giữ tròn văn hiến bốn nghìn năm

Dưới gót giày đế quốc ngót trăm năm
Dày xéo quê hương, đồng bào, dân tộc
Vì yêu nước, Người tìm đường cứu nước
Ba mươi năm thương nhớ nước không nguôi.

Để một ngày thu giữa nắng đẹp trời
Thay mặt quốc dân, Người đọc Tuyên ngôn độc lập
Giữa muôn vạn tiếng hò reo vang trời đất
Người dõng dạc khai sinh Tổ quốc Việt Nam.

"Đồng bào nghe tôi nói có rõ không?"
Dạ thưa Bác chúng con nghe rất rõ
Cả đất nước theo chân Người tiến bước
Để kháng chiến trường kỳ làm nên một Điện Biên.

Cũng một sáng mùa Thu về thăm mộ Tổ tiên
Bác cháu ta đã hứa với tiền nhân cùng nhau giữ nước
Lời của Bác thúc dục ta tiến lên phía trước
Giải phóng Miền Nam, thống nhất non sông.

"Đồng bào nghe tôi nói có rõ không?"
Dạ thưa Bác chúng con nghe đã rõ
Độc lập tự do, vẹn toàn lãnh thổ
Là thiêng liêng giá trị của muôn đời .
...
Sáng nay mùa thu về giữa đất trời
Ta vẫn nghe tiếng Người vang lên trầm ấm
"Đồng bào nghe tôi nói có rõ không?"
Ôi tiếng Bác Hồ hay tiếng của non sông ! .




( Tháng 9/2014 - Nguyễn Đức Toàn )





Chủ Nhật, 31 tháng 8, 2014

Thu Hoang !



Hôm nay bất chợt đi ngang
Thấy cây đu đủ mọc hoang bên đường
Trải bao mưa nắng, gió sương
Mà cây vẫn đứng bên đường thảnh thơi.

Vẫn ra quả ngọt cho đời
Vẫn vàng chút lá khi trời vào Thu...
Vẫn còn đón gió vi vu
Vẫn nghe trời đất chuyển mùa nhớ thương.

Chỉ là cây mọc bên đường
Mà sao ta cứ vấn vương trong lòng
Chẳng cần đài các, viễn vông
Chẳng cần mắt biếc má hồng thướt tha.

Chẳng cần hoa gấm lụa là
Mà sao em vẫn khiến ta xiêu lòng
Ơi người em gái xóm trong
Chỉ là hoa dại ngoài đồng đấy thôi.

Em mang hơi thở đất trời
Em mang theo cả hồn tôi dại khờ
Mang theo luôn cả bài thơ
Của tôi nắn nót viết chờ tặng em .
...
Hôm nay ta lại đi ngang
Vẫn cây đu đủ mọc hoang bên đường .
Chỉ là một chút Thu hoang
Mà sao ta cứ bàng hoàng nhớ thương ...!



                                                         ( Tháng 8/2014 - Nguyễn Đức Toàn )




Thứ Ba, 12 tháng 8, 2014

Chiều Thu !


Em ơi, có biết chiều nay!
Trời cao mây trắng vờn bay dịu dàng
Cây bàng lác đác lá vàng
Hôm nay đón gió nhẹ nhàng lá rơi

Chiều nay có thấy, em ơi!
Mùa thu đang đến đất trời bao la
Cúc vàng lốm đốm nở hoa
Màu xanh của đất, màu hoa của trời

Bâng khuâng em nở nụ cười
Nắng xuyên kẻ lá, nắng rơi bên thềm
Chiều thu bóng nắng dịu êm
Nắng hôn mắt biếc, nắng vờn tóc mây

Hỡi người em gái thơ ngây
Hỏi em có nhớ những ngày còn thơ
Chàng trai hàng xóm dại khờ
Trên xe đạp cũ đứng chờ đợi ai.

Ngày đi thỏa chí làm trai
Nép bên khung cửa có ai đứng nhìn
Em cười nước mắt lung linh
Chiếc khăn thêu gói bóng hình bé yêu.

Hôm nay, cũng một buổi chiều
Thu vàng hoa nắng người yêu đón chờ
Để cho anh cứ dại khờ
Để cho em thỏa mong chờ bấy lâu .

( Tháng 8/2014 - Nguyễn Đức Toàn )


Thứ Năm, 31 tháng 7, 2014

Lời Ru Của Mẹ !


Chỉ là tiếng võng đong đưa
Chỉ là câu hát ầu ơ ví dầu
Mà sao cho đến bạc đầu
Lòng ta vẫn nhớ ví dầu ầu ơ?

Lời ru từ thuở còn thơ
Trải bao năm tháng bây giờ còn đây:
"Vô rừng bứt một sợi mây,
Đem về thắt gióng cho chàng đi buôn"...

Nghe ru càng nhớ càng buồn
Bao nhiêu năm ấy đi luôn đến giờ
Mà sao ta vẫn dại khờ
Mà sao chưa thấy mặt trời mặt trăng.

Đường về mây gió giăng giăng
Bóng mây che khuất mặt trăng mặt trời
Dù cho đi hết cuộc đời
Vẫn chưa có một đồng lời đi buôn .
...
Nghe ru càng nhớ càng buồn !                          
                                                                            (  Tháng Vu Lan dành cho Mẹ - Nguyễn Đức Toàn )




Chủ Nhật, 27 tháng 7, 2014

GHI NHỚ CÔNG ƠN .


Ghé đài liệt sỹ đốt nhang
Hôm nay xe ngựa rộn ràng làm sao
Người đi ra, kẻ đi vào
Râm ran cười nói, ồn ào đón đưa.

Kẻ đi sớm, người đến trưa
Cốt sao có mặt cho vừa lòng nhau
Sự đời nghĩ đến mà đau
Có bao nhiêu kẻ trước sau nghĩa tình.

Vô ơn, bất nghĩa, bất minh
Hại dân, hại nước, gia đình nát tan
Rõ ràng bè lũ gian tham
Lại còn múa mép vì dân quên mình

Vong hồn liệt sỹ hiển linh
Đánh cho hết lũ bạc tình trước sau
Giúp cho nước mạnh dân giàu
Để cho con cháu đời sau sáng ngời .
...
Toàn dân ghi nhớ đời đời !



 Thơ và minh hoạ  Nguyễn Đức Toàn




Thứ Ba, 24 tháng 6, 2014

Thầy Ơi !


Vào những năm 60 của thế kỷ trước, cũng đã hơn 40 năm rồi, khi đó tôi mới chỉ là cậu học trò lớp 7. Thầy Phan Chử dạy bộ môn văn và cũng là chủ nhiệm của lớp tôi, thầy mới hơn 40 tuổi thôi mà trong con mắt của chúng tôi lúc đó thì thầy đã già lắm, thầy là giáo viên giỏi văn cấp tỉnh. Thầy Chử dạy văn rất hay, hễ cứ đến giờ văn của thầy, là cả lớp tôi im phăng phắc, chỉ còn nghe lời thầy sang sảng đọc thơ, lũ học trò há hốc mồm nghe giảng quên cả giờ tan trường... Hồi đó tôi cũng là học sinh giỏi văn cấp tỉnh và là lớp phó học tập lớp 7A, tôi được thầy chủ nhiệm cưng chiều vô cùng. Những năm sau tôi lên học cấp 3 trường huyện , thầy trò tôi vẫn thường qua lại gặp nhau thân mật lắm.

Tốt nghiệp cấp 3, tôi ra miền Bắc học tiếp thì thầy trò chúng tôi mới thực sự chia tay. Đó là những năm đầu thập niên 70, cuộc chiến tranh leo thang của đế quốc Mỹ đã tới hồi ác liệt, Hà nội và các thành phố lớn ở miền Bắc bị bom giặc cày nát, trường tôi học sơ tán về một xã vùng ven thị xã Phủ lý tỉnh Nam Hà ( Nay là thành phố Phủ Lý tỉnh Hà Nam ) Chúng tôi lúc đó, ngồi trong giảng đường mà ruột gan tâm trí lại để hết về quê hương khu 4 nơi có cha mẹ, anh em, người thân đang ngày đêm chống đỡ với bom thù...Học được hơn 1 năm, lũ khu 4 chúng tôi bảo nhau trích máu làm đơn tình nguyện nhập ngũ.

Vào bộ đội, huấn luyện được 3 tháng thì chúng tôi được lệnh đi B. Vậy là chúng tôi vui vẻ lên đường, bỏ lại sau lưng nào trường lớp, nào thầy nào bạn và bỏ cả những mối tình đầu còn dang dở, đêm chia tay nắm nhẹ bàn tay ai run rẩy, nghe tiếng ai thổn thức mà đắng cả lòng . Tôi được điều vào chiến trường Đông Nam Bộ, hơn 4 năm đánh nhau quần quật...rồi cũng tới ngày miền Nam hoàn toàn giải phóng. Ngày vui mà sao tụi lính chúng tôi lại ôm nhau khóc òa .

Năm 1976, tôi được về phép miền Bắc thăm gia đình, quê tôi bị bom dội bạc trắng may sao cả 3 anh em đi lính đều về đủ cả, sau mấy ngày tôi xuống thăm nhà thầy Chử, thầy vẫn khỏe nhưng gầy và già đi nhiều , gia đình thầy nghèo lắm, gặp nhau tay bắt mặt mừng, không có gì đãi học trò, thầy đạp xe đi mua chai rượu,
bốc nắm lạc trong chum rang lên , hai thầy trò ngồi uống rượu, nói chuyện đời..., tối đó thầy trò ôm nhau ngủ Thầy trò chúng tôi không ai ngờ đó lại là lần cuối cùng gặp mặt.

Thời gian sau tôi chuyển ngành về công tác tại huyện Châu Thành, tỉnh Đồng Nai ( nay là thành phố Bà rịa, tỉnh Bà rịa-Vũng tàu ) Rồi sau đó là làm nhà, lấy vợ, sinh con....Việc nhà, việc nước rối bù, cũng từ đó thầy trò tôi bặt tin nhau.

Đầu năm ngoái tôi nhận được tin Thầy mất, lúc về được quê thì thầy đã chẵn trăm ngày, nghe ông anh con cả của thầy kể: Lúc còn sống, cha tôi nhắc anh hoài, ông nói anh thật giỏi... Thầy ơi!. Vậy là biển trời cách mặt, em vĩnh viễn xa thầy thật rồi....Tôi viết bài này gói trọn một lời xin lỗi và như một bài điếu kính dâng lên hương hồn thầy, Thầy hãy yên lòng an giấc ngàn thu và sớm siêu thoát về miền cực lạc, Thầy nhé !

Hôm nay nhận được tin
Thầy ra đi mãi mãi
Sao vội thế thầy ơi!
Con đò chờ thầy lái.
Người chở khách sang sông
Chúng con còn nhớ mãi
Thầy là ông thầy già
Dạy con hồi lớp bảy.



                                        ( Tháng 6 /2014 - Nguyễn Đức Toàn )










Thứ Hai, 16 tháng 6, 2014

Cha Con .


Cả đời vất vả vì con.
Lắm khi hờn giận, con còn trách Cha.
Cha là trụ cột trong nhà.
Có Cha, con cháu như hoa trên cành.

Thời gian thấm thoát trôi nhanh.
Đến ngày hoa phải rời cành đi xa
Ra đi con nhớ lời Cha.
Làm traí bốn biển là nhà nhé con.

Thân trai là của nước non.
Nước nhà còn giặc, con còn phải đi.
Mỗi khi Tổ quốc lâm nguy,
Máu xương chẳng tiếc,tiếc gì tuổi xuân.

Con đang đi giữa đoàn quân,
Tiến lên phía trước biển Đông đang chờ.
Sẵn sàng, cảnh giác từng giờ,
Giữ cho trọn vẹn cơ đồ Việt Nam .

                                Thơ Nguyễn Đức Toàn - Minh họa sưu tầm

Thứ Năm, 12 tháng 6, 2014

Biển Và Tôi !


Mình sinh ra và lớn lên ở miền núi, 19 tuổi nhập ngũ rồi đi chiến trường B2, cũng chỉ ở trong rừng núi cho tới ngày giải phóng hoàn toàn miền Nam, thống nhất Tổ quốc. Năm 1976 mình được xuất ngũ và cho tới ngày đó mình chỉ được biết biển qua thơ ca, sách vở và cũng chính vì thế nên mình mong ước được một lần ra tới biển và yêu biển vô cùng,

Biển quê mình đẹp lắm, biển Vũng Tàu là nơi nghỉ mát nổi tiếng từ thời Pháp thuộc, trước đây còn gọi là Ô Cấp có hai bãi tắm rất đẹp là bãi Thùy Vân ( Bãi Sau ) và Bãi Trước, hiện nay còn có biển Long Hải, Biển Xuyên Mộc, Bình Châu, với những bãi biển xanh trong vắt, những khu rừng nguyên sinh bạt ngàn, cảnh thiên nhiên đẹp vô cùng .

Mình có một thói quen xấu là thích đi biển một mình, bất kể ngày nào, chỉ cần trời quang, mây tạnh, hết giờ làm việc vào lúc xế chiều là mình lại vù ra biển. Chọn một bãi biển vắng người, đẹp nhất là bãi đá, nhìn ra biển rộng mênh mông, từng đợt sóng bạc đầu đuổi nhau vào bờ, sóng xô vào vách đá ì ầm, tung bọt trắng xóa. Gió lồng lộng thổi, bầu trời cao trong vắt đang chuyển dần thành màu tím hoàng hôn, ngoài khơi xa tít tắp, vài ba con tàu trắng toát, ngược xuôi ....

Đứng trước biển một mình, ta bỗng thấy con người ta nhỏ bé vô cùng trước trời biển bao la, kỳ vĩ. Đứng trước biển một mình ,ta chợt thấy lòng mình như chùng lại, bao nhiêu đau khổ, nhọc nhằn của cuộc sống dường như tan biến, bao toan tính, bon chen của cuộc đời trở nên nhỏ nhặt, tầm thường....chỉ còn lại trong ta là một tình yêu vô bờ bến đối với tất cả những gì ta đã có, những gì mà ta đã mất đi và những gì ta còn lại trong cuộc đời .


                                Đứng trước biển để thấy những gì ta có được.
                                Chỉ là bọt bèo trước biển rộng bao la.
                                Để thấy cuộc đời dù đau khổ xót xa.
                                Cũng chỉ là hạt cát trong lòng biển cả......


                                ( Tháng 6/2014 - Nguyễn Đức Toàn )





        

Thứ Hai, 19 tháng 5, 2014

Chuyện Bây Giờ Mới Kể.


Hôm nay quân và dân cả nước kỷ niệm 124 năm, ngày sinh Chủ tịch Hồ Chí Minh kính yêu, hàng năm cứ tới ngày này là lòng chúng ta lại quặn lên một nỗi nhớ thương vô bờ bến tới vị lãnh tụ thiên tài, người cha già của dân tộc, mỗi chúng ta ai cũng muốn làm một việc gì đó thật sự có ý nghĩa để dâng lên người . Tôi có một câu chuyện muốn kể với các bạn, có thể đọc xong bạn sẽ hỏi tôi chuyện có thật hay hư cấu, chuyện truyền miệng hay được ghi lại như một sự kiện? Nói thật, tôi cũng không biết nữa, chỉ biết thời chúng tôi lúc đó ai cũng tin là chuyện có thật .

Chuyện xảy ra đã lâu lắm, vào những năm 60 của thế kỷ trước, khi đó cuộc kháng chiến chống Mỹ của nhân dân ta đang bước vào thời kỳ ác liệt nhất, cả nước ta dồn hết sức người sức của cho trận chiến cuối cùng này, trong những năm đó chúng ta vô cùng biết ơn sự giúp đỡ tận tình kể cả vật chất và tinh thần của Nhà nước và nhân dân Trung Hoa, mặc dù vậy,tư tưởng nước lớn và ý đồ bành trướng vẫn luôn nằm trong ý chí  của BLĐ Trung Nam Hải .

Cũng thời kỳ này cả  miền Bắc dấy lên một tin đồn : Tại cửa khẩu Hữu Nghị Quan, phía Trung quốc cho dựng sát đường biên một bức tượng Mao Trạch Đông bằng đồng ,cao mười mấy thước, mặt quay về hướng nam đứng chỉ tay vào nước ta, ý đồ của bức tượng đó dù không nói ra nhưng ai cũng biết .

Sự việc được báo cáo về Hà Nội, các đồng chí lãnh đạo Bộ chính trị đến xin ý kiến của Bác, sau khi nghe báo cáo, Bác đề nghị Bộ chính trị cứ làm việc bình thường, việc bức tượng để Bác xử lý. Ngay ngày hôm sau Bác Hồ điện thoại cho lãnh đạo tỉnh Lạng sơn, và cũng chỉ mấy ngày sau, đối diện với tượng Mao Trạch Đông, về phía bên Việt Nam bỗng mọc lên một bức tường xây bằng đá hoa cương rất đẹp,bức tường cao hơn mười thước, mặt hướng về Trung quốc có dập nổi dòng chữ KHÔNG CÓ GÌ QUÝ HƠN ĐỘC LẬP TỰ DO !
Câu chuyện là như vậy đó! không cần đao to búa lớn, không cần phải đấu tranh gay gắt, chỉ một việc làm đơn giản, Bác Hồ kính yêu của chúng ta đã biến sự việc đang có nội dung xấu thay đổi hoàn toàn sang chiều hướng tốt: Chủ tịch Mao Trạch Đông đang chỉ vào bức trướng có câu nói nổi tiếng của Chủ tịch Hồ Chí Minh: Không có gì quý hơn Độc lập-Tự do !

Sau ngày Bác đi xa, trong bài thơ nổi tiếng " Bác ơi!" nhà thơ Tố Hữu có nói đến sự việc này trong 2 câu thơ rất hay :
Mong manh áo vải hồn muôn trượng.
Hơn tượng đồng phơi những lối mòn....

Kể lại câu chuyện này, bất chợt tôi lại nhớ tới phát biểu của Phó Thủ tướng Vũ Đức Đam trước hội nghị trao giải thưởng Tạ Quang Bửu, ngày 17/5 vừa qua, ông nói về quan hệ giữa chúng ta và Trung quốc chủ yếu vẫn dựa vào 4 tốt và 16 chữ vàng, nhưng vàng chưa phải là quý nhất vì kim cương còn quý hơn vàng.  Nhưng, ông nhấn mạnh: có một thứ còn quý hơn cả  vàng lẫn kim cương, vỏn vẹn nằm trong 4 chữ,đó là : ĐỘC LẬP - TỰ DO !..............Vâng! Không có gì quý hơn Độc lập, Tự do ! .

                                                                 

Bài viết Nguyễn Đức Toàn - Minh hoạ sưu tầm



                             

Thứ Năm, 1 tháng 5, 2014

Ba Mươi Tháng Tư



Ba mươi tháng tư,năm một chín bảy lăm,
Từ năm ngã, quân ta tiến vào thành phố.
Ào ào như thác đổ,
Những đoàn quân điệp điệp, trùng trùng.

Những người con của dân tộc anh hùng,
Thừa thắng xông lên,
Đạp cổng sắt, vào tận hang ổ giặc,
Bắt chúng phải đầu hàng...

Trời Sài Gòn giữa trưa nắng chang chang,
Cờ Tổ quốc tung bay trên nóc dinh Độc Lập.
Niềm vui bất ngờ, nổ tung trời đất
Tiếng loa truyền tin chiến thắng vang vang.

Vinh quang đời đời, Tổ quốc Việt Nam,
Non sông thống nhất, Bắc Nam một nhà.
Từ Trường sơn tới biển xa.
Chúng ta chung một cơ đồ Việt Nam!

        ( 30/4/1975 - 30/4/2015 )




                                                     Tháng  Tư / 2015 -  Nguyễn Đức Toàn





Thứ Năm, 9 tháng 1, 2014

Văn hóa từ chức .


Từ kì họp Quốc hội lần thứ 5, khóa XIII, tổ chức lấy phiếu tín nhiệm đối với những chức vụ do Quốc hội bầu hoặc phê chuẩn đến nay, cụm từ"Văn hóa từ chức" đã được các phương tiện thông tin đại chúng đề cập thường xuyên và có rất nhiều ý kiến khác nhau . Theo mình, cụm từ"Văn hóa từ chức" áp dụng cho chúng ta hiện nay có vẻ không ổn, xưa nay từ "Văn hóa" được dùng cho những sự vật và hiện tượng mang tính truyền thống, nhân văn hay có giá trị lịch sử cần được bảo tồn, ví dụ như Văn hóa trống đồng,Văn hóa Óc eo,Văn hóa lúa nước,Văn hóa chính trị, Văn hóa tôn giáo..v.v.Còn việc từ chức của một ai đó thì có gì hay ho mà lại gọi là Văn hóa từ chức, nên chăng chúng ta nói thế này : "Người lãnh đạo có văn hóa nên từ chức khi cần thiết" có lẽ đúng hơn . Nhưng đó chẳng qua là ý của mình còn dư luận xã hội thì người ta vẫn cứ gọi là "Văn hóa từ chức"

Ở nước ngoài, việc các quan chức từ chức khi để xảy ra "sự cố" trong các lĩnh vực hay địa phương mình phụ trách là chuyện bình thường, ví dụ ở Hàn quốc, Bộ trưởng bộ giao thông từ chức khí 1 cây cầu qua sông bị sụp đổ hoặc là việc Thủ tướng Hàn quốc từ chức vì đi chơi golf trong ngày nghỉ, nhưng lại có cuộc đình công lớn của công nhân . Vì sao lại như vậy? Ở tại nhiều nước, những nhân vật thường là rất có thế lực về kinh tế trước rồi mới tính chuyện bước lên vũ đài chính trị, ví dụ như thủ tướng Italy, thủ tướng Thái Lan... Làm chính trị của họ là một sự cống hiến, là nhu cầu tinh thần hơn là làm để hưởng bổng lộc, làm giàu cho bản thân và gia đình.Khi đã có 1 cơ sở kinh tế rất tốt làm hậu thuẫn, thì việc từ chức khi để xảy ra những vụ việc có liên quan đối với họ là rất dễ dàng .

Còn ở Việt Nam lại khác, rất nhiều người "làm kinh tế bằng chính trị", tức là sau khi bước lên vũ đài chính trị thì đời sống kinh tế của các vị đó và gia đình ngày càng giàu sụ một cách đáng ngờ . Quyền lợi do chức tước đem lại là rất lớn, cho nên việc tự nguyện từ chức là rất khó, bên cạnh đó, hiện nay có rất nhiều cán bộ trước khi làm quan họ không có trình độ chuyên môn nào nhất định mà chỉ có kỹ năng hoạt động chính trị, khi lên được vị trí cao hơn thì chỉ có kỹ năng làm quan . Nếu không làm quan chức thì khi ra ngoài anh không kiếm được việc làm vì không có chuyên môn, nếu từ chức thì lấy gì nuôi bản thân và gia đình . Người có trình độ chuyên môn giỏi không làm quan thì cũng sẽ có những việc làm tốt ,thu nhập cao .

Sinh thời, chủ tịch Hồ Chí Minh có nói "Cán bộ là cái gốc của mọi công việc" . Công việc muốn trôi chảy , muốn đạt hiệu quả cao, thì người cán bộ phụ trách cần phải có đủ "Tài, Đức" . Văn hóa từ chức là loại văn hóa của những người có chức ,có quyền . Họ được xã hội tôn trọng khi có nhân cách đạo đức tốt, biết lãnh đạo bằng tấm gương , Nếu không có nhân cách và gương mẫu thì không thể thuyết phục được mọi người , do vậy, để thực sự có văn hóa từ chức phải bắt đầu từ công tác cán bộ và làm thế nào để có văn hóa từ chức từ đội ngũ cán bộ hiện nay là việc của các cơ quan tổ chức cán bộ cần làm .

                           
                                          (  Nguyễn Đức Toàn - Minh hoạ sưu tầm ) )