Mình sinh ra và lớn lên ở miền núi, 19 tuổi nhập ngũ rồi đi chiến trường B2, cũng chỉ ở trong rừng núi cho tới ngày giải phóng hoàn toàn miền Nam, thống nhất Tổ quốc. Năm 1976 mình được xuất ngũ và cho tới ngày đó mình chỉ được biết biển qua thơ ca, sách vở và cũng chính vì thế nên mình mong ước được một lần ra tới biển và yêu biển vô cùng,
Biển quê mình đẹp lắm, biển Vũng Tàu là nơi nghỉ mát nổi tiếng từ thời Pháp thuộc, trước đây còn gọi là Ô Cấp có hai bãi tắm rất đẹp là bãi Thùy Vân ( Bãi Sau ) và Bãi Trước, hiện nay còn có biển Long Hải, Biển Xuyên Mộc, Bình Châu, với những bãi biển xanh trong vắt, những khu rừng nguyên sinh bạt ngàn, cảnh thiên nhiên đẹp vô cùng .
Mình có một thói quen xấu là thích đi biển một mình, bất kể ngày nào, chỉ cần trời quang, mây tạnh, hết giờ làm việc vào lúc xế chiều là mình lại vù ra biển. Chọn một bãi biển vắng người, đẹp nhất là bãi đá, nhìn ra biển rộng mênh mông, từng đợt sóng bạc đầu đuổi nhau vào bờ, sóng xô vào vách đá ì ầm, tung bọt trắng xóa. Gió lồng lộng thổi, bầu trời cao trong vắt đang chuyển dần thành màu tím hoàng hôn, ngoài khơi xa tít tắp, vài ba con tàu trắng toát, ngược xuôi ....
Đứng trước biển một mình, ta bỗng thấy con người ta nhỏ bé vô cùng trước trời biển bao la, kỳ vĩ. Đứng trước biển một mình ,ta chợt thấy lòng mình như chùng lại, bao nhiêu đau khổ, nhọc nhằn của cuộc sống dường như tan biến, bao toan tính, bon chen của cuộc đời trở nên nhỏ nhặt, tầm thường....chỉ còn lại trong ta là một tình yêu vô bờ bến đối với tất cả những gì ta đã có, những gì mà ta đã mất đi và những gì ta còn lại trong cuộc đời .
Đứng trước biển để thấy những gì ta có được.
Chỉ là bọt bèo trước biển rộng bao la.
Để thấy cuộc đời dù đau khổ xót xa.
Cũng chỉ là hạt cát trong lòng biển cả......
( Tháng 6/2014 - Nguyễn Đức Toàn )
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét