Read more: http://forum.vietdesigner.net/threads/thu-thuat-chuyen-huong-ten-mien-blogspot-dang-http-ve-https.98793/#ixzz4DKtH4BX4

Thứ Ba, 24 tháng 6, 2014

Thầy Ơi !


Vào những năm 60 của thế kỷ trước, cũng đã hơn 40 năm rồi, khi đó tôi mới chỉ là cậu học trò lớp 7. Thầy Phan Chử dạy bộ môn văn và cũng là chủ nhiệm của lớp tôi, thầy mới hơn 40 tuổi thôi mà trong con mắt của chúng tôi lúc đó thì thầy đã già lắm, thầy là giáo viên giỏi văn cấp tỉnh. Thầy Chử dạy văn rất hay, hễ cứ đến giờ văn của thầy, là cả lớp tôi im phăng phắc, chỉ còn nghe lời thầy sang sảng đọc thơ, lũ học trò há hốc mồm nghe giảng quên cả giờ tan trường... Hồi đó tôi cũng là học sinh giỏi văn cấp tỉnh và là lớp phó học tập lớp 7A, tôi được thầy chủ nhiệm cưng chiều vô cùng. Những năm sau tôi lên học cấp 3 trường huyện , thầy trò tôi vẫn thường qua lại gặp nhau thân mật lắm.

Tốt nghiệp cấp 3, tôi ra miền Bắc học tiếp thì thầy trò chúng tôi mới thực sự chia tay. Đó là những năm đầu thập niên 70, cuộc chiến tranh leo thang của đế quốc Mỹ đã tới hồi ác liệt, Hà nội và các thành phố lớn ở miền Bắc bị bom giặc cày nát, trường tôi học sơ tán về một xã vùng ven thị xã Phủ lý tỉnh Nam Hà ( Nay là thành phố Phủ Lý tỉnh Hà Nam ) Chúng tôi lúc đó, ngồi trong giảng đường mà ruột gan tâm trí lại để hết về quê hương khu 4 nơi có cha mẹ, anh em, người thân đang ngày đêm chống đỡ với bom thù...Học được hơn 1 năm, lũ khu 4 chúng tôi bảo nhau trích máu làm đơn tình nguyện nhập ngũ.

Vào bộ đội, huấn luyện được 3 tháng thì chúng tôi được lệnh đi B. Vậy là chúng tôi vui vẻ lên đường, bỏ lại sau lưng nào trường lớp, nào thầy nào bạn và bỏ cả những mối tình đầu còn dang dở, đêm chia tay nắm nhẹ bàn tay ai run rẩy, nghe tiếng ai thổn thức mà đắng cả lòng . Tôi được điều vào chiến trường Đông Nam Bộ, hơn 4 năm đánh nhau quần quật...rồi cũng tới ngày miền Nam hoàn toàn giải phóng. Ngày vui mà sao tụi lính chúng tôi lại ôm nhau khóc òa .

Năm 1976, tôi được về phép miền Bắc thăm gia đình, quê tôi bị bom dội bạc trắng may sao cả 3 anh em đi lính đều về đủ cả, sau mấy ngày tôi xuống thăm nhà thầy Chử, thầy vẫn khỏe nhưng gầy và già đi nhiều , gia đình thầy nghèo lắm, gặp nhau tay bắt mặt mừng, không có gì đãi học trò, thầy đạp xe đi mua chai rượu,
bốc nắm lạc trong chum rang lên , hai thầy trò ngồi uống rượu, nói chuyện đời..., tối đó thầy trò ôm nhau ngủ Thầy trò chúng tôi không ai ngờ đó lại là lần cuối cùng gặp mặt.

Thời gian sau tôi chuyển ngành về công tác tại huyện Châu Thành, tỉnh Đồng Nai ( nay là thành phố Bà rịa, tỉnh Bà rịa-Vũng tàu ) Rồi sau đó là làm nhà, lấy vợ, sinh con....Việc nhà, việc nước rối bù, cũng từ đó thầy trò tôi bặt tin nhau.

Đầu năm ngoái tôi nhận được tin Thầy mất, lúc về được quê thì thầy đã chẵn trăm ngày, nghe ông anh con cả của thầy kể: Lúc còn sống, cha tôi nhắc anh hoài, ông nói anh thật giỏi... Thầy ơi!. Vậy là biển trời cách mặt, em vĩnh viễn xa thầy thật rồi....Tôi viết bài này gói trọn một lời xin lỗi và như một bài điếu kính dâng lên hương hồn thầy, Thầy hãy yên lòng an giấc ngàn thu và sớm siêu thoát về miền cực lạc, Thầy nhé !

Hôm nay nhận được tin
Thầy ra đi mãi mãi
Sao vội thế thầy ơi!
Con đò chờ thầy lái.
Người chở khách sang sông
Chúng con còn nhớ mãi
Thầy là ông thầy già
Dạy con hồi lớp bảy.



                                        ( Tháng 6 /2014 - Nguyễn Đức Toàn )










Thứ Hai, 16 tháng 6, 2014

Cha Con .


Cả đời vất vả vì con.
Lắm khi hờn giận, con còn trách Cha.
Cha là trụ cột trong nhà.
Có Cha, con cháu như hoa trên cành.

Thời gian thấm thoát trôi nhanh.
Đến ngày hoa phải rời cành đi xa
Ra đi con nhớ lời Cha.
Làm traí bốn biển là nhà nhé con.

Thân trai là của nước non.
Nước nhà còn giặc, con còn phải đi.
Mỗi khi Tổ quốc lâm nguy,
Máu xương chẳng tiếc,tiếc gì tuổi xuân.

Con đang đi giữa đoàn quân,
Tiến lên phía trước biển Đông đang chờ.
Sẵn sàng, cảnh giác từng giờ,
Giữ cho trọn vẹn cơ đồ Việt Nam .

                                Thơ Nguyễn Đức Toàn - Minh họa sưu tầm

Thứ Năm, 12 tháng 6, 2014

Biển Và Tôi !


Mình sinh ra và lớn lên ở miền núi, 19 tuổi nhập ngũ rồi đi chiến trường B2, cũng chỉ ở trong rừng núi cho tới ngày giải phóng hoàn toàn miền Nam, thống nhất Tổ quốc. Năm 1976 mình được xuất ngũ và cho tới ngày đó mình chỉ được biết biển qua thơ ca, sách vở và cũng chính vì thế nên mình mong ước được một lần ra tới biển và yêu biển vô cùng,

Biển quê mình đẹp lắm, biển Vũng Tàu là nơi nghỉ mát nổi tiếng từ thời Pháp thuộc, trước đây còn gọi là Ô Cấp có hai bãi tắm rất đẹp là bãi Thùy Vân ( Bãi Sau ) và Bãi Trước, hiện nay còn có biển Long Hải, Biển Xuyên Mộc, Bình Châu, với những bãi biển xanh trong vắt, những khu rừng nguyên sinh bạt ngàn, cảnh thiên nhiên đẹp vô cùng .

Mình có một thói quen xấu là thích đi biển một mình, bất kể ngày nào, chỉ cần trời quang, mây tạnh, hết giờ làm việc vào lúc xế chiều là mình lại vù ra biển. Chọn một bãi biển vắng người, đẹp nhất là bãi đá, nhìn ra biển rộng mênh mông, từng đợt sóng bạc đầu đuổi nhau vào bờ, sóng xô vào vách đá ì ầm, tung bọt trắng xóa. Gió lồng lộng thổi, bầu trời cao trong vắt đang chuyển dần thành màu tím hoàng hôn, ngoài khơi xa tít tắp, vài ba con tàu trắng toát, ngược xuôi ....

Đứng trước biển một mình, ta bỗng thấy con người ta nhỏ bé vô cùng trước trời biển bao la, kỳ vĩ. Đứng trước biển một mình ,ta chợt thấy lòng mình như chùng lại, bao nhiêu đau khổ, nhọc nhằn của cuộc sống dường như tan biến, bao toan tính, bon chen của cuộc đời trở nên nhỏ nhặt, tầm thường....chỉ còn lại trong ta là một tình yêu vô bờ bến đối với tất cả những gì ta đã có, những gì mà ta đã mất đi và những gì ta còn lại trong cuộc đời .


                                Đứng trước biển để thấy những gì ta có được.
                                Chỉ là bọt bèo trước biển rộng bao la.
                                Để thấy cuộc đời dù đau khổ xót xa.
                                Cũng chỉ là hạt cát trong lòng biển cả......


                                ( Tháng 6/2014 - Nguyễn Đức Toàn )