Ta thường ra biển một mình
Trời quang mây tạnh, xế chiều là đi
Một mình ta, chẳng nghĩ suy
Ngồi trên bãi đá, nhìn ra biển trời.
Chân trời, biển rộng mênh mông
Những con sóng bạc đuổi nhau vào bờ
Gió lùa lớp sóng lô nhô
Ì ầm vách đá, đổ xô sóng trào.
Gió chiều lồng lộng trên cao
Bầu trời dần chuyển sang màu hoàng hôn
Xa khơi, tít tắp, lặng êm
Những con tàu trắng đi về ngược xuôi.
Một mình đứng trước biển khơi
Để ta thấy được kiếp người nhỏ nhoi
Biển là một tấm gương soi
Bao nhiêu tủi nhục, buồn phiền cũng qua.
Cuộc đời phú quý, xa hoa
Tiền tài, địa vị hoá ra tầm thường
Trong ta còn lại tình thương
Những gì sẽ tới, những gì đã xa.
......................................................
Một mình trước biển bao la !
( Tháng 1/2015 - Nguyễn Đức Toàn )
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét